Một Chuyến Bay Đêm

Lam Phương


Giữa ḷng trời khuya muôn ánh sao hiền,
Người trai đi viết câu chuyện
một chuyến bay đêm.
Cánh bằng nhẹ mơn trên làn gió.
Đời ngây thơ xưa lại nhớ lúc ḿnh c̣n thợ
Nh́n trời cao mà reo, mà mơ ước như diều
để níu áo hằng nga, ngồi bên dẫy ngân hà.
Giờ sống giửa lưng trời,
đôi khi nhớ chuyện đời mỉm cười thôi

Đêm nay chuyến bay trời xanh như màu áo
Đường Minh Đế nhàn du khắp tinh cầu,
chạnh thương hai đứa giờ gối súng nơi nào
lâu lắm chẳng gặp nhau

Bạn bè dù cách xa nào hay,
t́nh nàng chưa nói nhưng mà saỵ
Giai nhân hởi khóe mắt em u hoài
theo t́m trong chuyến baỵ

Có người hỏi phi công ước mơ ǵ,
người ơi nhân thế muôn màu nào biết mơ chị
Ước rằng từ khi tung nhịp cánh,
t́nh ta yêu thương là gió nhân t́nh của mâỵ
Ở đời ai hiểu ai, người bay trắng đêm dài,
người sống giửa đại dương,người yên giấc ven rừng.
Bạn có biết chuyện này tôi ghi lúc vũ trụ c̣n ngủ saỵ
 

 Chuyến Tàu Hoàng Hôn

Minh Kỳ - Hoài Linh


Chiều nào, tiễn nhau đi khi bóng ngả xế chiều
Hoàng hôn đến đâu đây, màu tím dâng trong hồn ta
Muốn không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian,
Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài,
Trước khi phân kỳ, ước sao cho tàu đừng đi

Xe lăn trong đêm khuất xa rồi - biết đâu t́m,
Mưa thu bay bay sắt se ḷng - ướt vai mềm
Hoàng hôn dần buông,
mà ai c̣n đứng im trong chiều sương xuống.

Tâm tư cô đơn trách con tàu nỡ sao đành,
Đem bao yêu thương đến nơi nào - cách đôi t́nh.
Buồn bao nhịp nối, t́nh trăm ngh́n mối,
Hướng theo một bóng người

Tà dương khuất trong sương là mỗi lần ngóng chờ,
Nh́n theo phía chân mây, đợi chuyến xe xưa về chưa,
Nếu hay chăng người ơi, chốn xa xôi chàng trai,
C̣n đem yêu thương khắc lên muôn vạn oán hờn,
Nếu mai đây về, cũng trên chuyến tàu hoàng hôn ...